Bà thân tôi thuộc sử Tây Sơn như các nhà
Nho thuộc sử Hán, Đường. Đó là nhờ trong Từ đường họ Quách có hai bộ sử chép tay
về nhà Tây Sơn, Tây Sơn Dă sử và Tây Sơn Liệt truyện.
Hai bộ sách này là sách cấm. Lúc ông nội
tôi c̣n sống th́ ông giữ. Trừ ông thân bà thân và các bác tôi ra, không ai được
mượn đọc. Ông nội tôi qua đời, sách vở đều dồn về Từ đường. Hai bộ sử ấy cũng
được ông bác ở Từ đường là bác Quách Lư Đạo cất giấu cẩn thận.
Khoảng đầu thập niên 1920, sợ sách để lâu ngày bị mối mọt, bác tôi đem tất cả
sách treo trên các giá trong nhà lẫm ra phơi. T́nh cờ một ông khách đến chơi.
Ông khách là người quen tên Mạc Viên tục gọi là Xă Suyền ở thôn Kiên Mỹ. Từ
đường họ Quách ở Thuận Nghĩa nằm về phía đông Kiên Mỹ, cho nên Xă Suyền cùng bác
tôi thường qua lại với nhau. Thấy bác tôi đương trở sách, Xă Suyền bèn giúp tay.
Trông thấy hai bộ sử Tây Sơn, Xă Suyền hỏi mượn. Bác tôi t́m lời thoái thác. Xă
Suyền giận dữ nói:
- Đồ hung của dữ đó quư báu ǵ mà làm bộ!
Đoạn bỏ ra về.
Mấy hôm sau viên tri huyện B́nh Khê là
Hoàng Yến cỡi ngựa xuống Từ đường họ Quách, 1 tên lính đánh trống cán đi trước,
1 tên lính nữa cầm hèo tua theo sau. Không biết việc ǵ mà quan đến nhà, bác tôi
hết sức lo sợ. Quan vào nhà, đăi trà không uống, đăi rượu không uống,
nghiêm nghị nói:
- Nhà ông có hai bộ sử Tây Sơn, tôi muốn
mượn xem ít hôm có được chăng? Bác tôi rụng rời chân tay! Đứng sững không mở
miệng được! Quan thét:
- Sao không đáp? Vào lấy ra đây. Mau! Như
một cái máy, bác tôi vào lấy hai bộ sách ra, hai tay dâng lên, cả ḿnh run lẩy
bẩy, áo ướt đầm mồ hôi. Hoàng Yến lấy sách, không nói không rằng, bước lên ngựa
ra về, trống cán đi trước, hèo tua theo sau, thái độ hách dịch.
Lúc bấy giờ ông thân tôi làm việc ở hăng dệt Délignon ở Phú Phong. Bác tôi liền
đến cầu cứu. Qua thái độ và hành động của viên tri huyện, ông thân tôi đoán biết
rằng y viên chỉ muốn làm tiền chớ không cố ư làm hại. Sau khi thảo luận cùng bác
tôi, nên lấy của che thân, bác tôi liền đi nhờ tay chuyên môn lo thu xếp công
việc.
Quan đ̣i 2 cây bạc, tức 100 đồng bạc Đông
Dương.Bác tôi phải bán ruộng..., việc mới yên.
Năm 1947, tôi gặp ông Hoàng Yến trong một
cuộc hội nghị Liên Hiệp Quốc Dân tại B́nh Khê. Tôi có hỏi thăm về hai bộ sử ấy.
Ông đáp:
Lâu quá ai nhớ được. Mà giữ làm ǵ những
thứ sách ấy.Hoàng Yến là một người có học, bên chữ Hán đậu Phó Bảng, bên chữ
Pháp đậu bằng Cao đẳng Tiểu học (Primaire supérieur), mà không biết quư sách,
đối với tôi thật là một điều bất ngờ! Cũng may không phải là người B́nh Định.
Trong thập niên 1960, sau ngày Đền Tây
Sơn được nhân dân B́nh Khê xây cất xong, Hồ Hữu Tường ra dự lễ lạc thành, có t́m
được một bộ Tây Sơn Dă Sử ở Cây Da Tuy Phước. Tôi nghe nói, muốn t́m họ Hồ để
xem thử phải bộ sách của Từ đường họ Quách chăng, nhưng chưa có dịp. Không biết
bộ sách ấy hiện nay có c̣n chăng và nằm vào tay ai. Ngoài hai bộ Tây Sơn Dă Sử,
Tây Sơn Liệt Truyện, khuyết danh tác giả, B́nh Định c̣n có:
- Cân Quắc Anh Hùng truyện của cụ Nguyễn Bá Huân.
- Tây Sơn Văn Thần truyện của cụ Nguyễn Bá Huân.
- Tây Sơn Lương Tướng truyện của cụ Nguyễn Trọng Tŕ.
- Tây Sơn Danh Tướng Chinh Nam truyện của cụ Nguyễn Trọng Tŕ.
- Ngụy Triều Chư Tướng truyện của cụ Nguyễn Khuê.
Các tác giả đều là người trong một nhà ở
Vân Sơn huyện An Nhơn, tỉnh B́nh Định. Cụ Nguyễn Khuê đậu ba khoa tú tài thời
Minh Mạng, Thiệu Trị, hay chữ nổi tiếng. Cụ Nguyễn Bá Huân, Nguyễn Trọng Tŕ là
con, đều học cụ mà thi đậu Cử nhân dưới triều Tự Đức.
Cụ Tú Khuê soạn Ngụy Triều Chư Tướng
truyện, cụ Nguyễn Trọng Tŕ (tục gọi là cụ Nghè Tŕ, v́ cụ có làm việc ở nội các
cuối triều Tự Đức) bảo: Tây Sơn há phải là ngụy triều hay sao?. Bởi thế cụ mới
soạn tập Tây Sơn Lương Tướng Ngoại Truyện, chép kỹ hành trạng các tướng tài đă
giúp nhà Tây Sơn dựng nghiệp.
C̣n Cân Quắc Anh Hùng Truyện và Tây Sơn Danh Tướng Chinh Nam
của cụ Huân và cụ Tŕ ghi chép sự tích Bùi Thị Xuân, Trần Quang Diệu, Vơ Văn
Dũng. Hai tập ấy bổ khuyết tập Tây Sơn Lương Tướng Ngoại Truyện v́ trong tập này
không nói đến chiến công của ba tướng họ Bùi, họ Trần, họ Vơ.
Những bộ sách nói trên, sau khi các tác
giả qua đời, đều giao cho bà Tú Năm con gái cụ Nghè Nguyễn Trọng Tŕ, làm dâu
nhà họ Đào ở Phú Phong (B́nh Khê) giữ. Nhưng thời kháng chiến chống Pháp
(1945-1954), ở Phú Phong thường bị tản cư v́ giặc ở An Khê thường xuống phá rối,
bà Tú bèn đem về Vân Sơn những bộ sử ấy và hơn 100 vở tuồng hát bội do cụ Nghè
sưu tầm có, do cụ sáng tác có, giao lại cho người con trai cụ Nghè là ông Tám
Chu (em ruột bà Tú) để tránh nạn binh hỏa. Ai ngờ...! Lúc bấy giờ đương lúc khan
giấy hút thuốc, ông Tám Chu, người vô học, lần lượt xé quấn thuốc và bán cho
người quấn thuốc sạch trơn! Tránh lửa binh gặp lửa thuốc! Lửa tàn bạo cũng như
lửa ngu dốt đều là con cháu của lửa Tần.
Nhưng văn chương chưa đến nỗi vô mệnh:
Gần đây có người t́m thấy tại nhà của vơ sư Hồ Ngạnh - một tay vô địch về roi ở
B́nh Khê, sau khi họ Hồ tạ thế - một ḥm sách chữ Hán, trong đó có một số sách
của họ Nguyễn Vân Sơn, như Tây Sơn Văn Thần truyện, Tây Sơn Lương Tướng
truyện... Song sách vừa bước chân đến Quy Nhơn liền gặp rủi, phải trở vào danh
sơn để đợi người tri kỷ.
Hùng khí Tây Sơn vẫn c̣n.
Mùa hoa sen Ất Sửu (1985)
QUÁCH TẤN
ẢNH HƯỞNG TÂY SƠN
TRONG GIA Đ̀NH HỌ QUÁCH
Ông thân tôi, Quách Phương Xuân, thông
Pháp văn (đậu bằng Thành Chung - Primaire Complémentaire) nhưng chỉ đọc được
viết được chữ Hán. C̣n bà thân tôi lại giỏi chữ Hán và chỉ biết đọc biết viết
chữ Quốc ngữ. Tánh hai ông bà tương phản. Bà thân tôi th́ nghiêm nghị. Ông thân
tôi lại ưa hài hước, mọi việc trên đời không coi việc ǵ là quan trọng, cả đến
cái CHẾT.
Tôi lại có 3 ông cậu rất yêu quư ông thân
bà thân tôi:
- Cậu chánh tổng Trần Trác, con trưởng
bác ruột của bà thân tôi.
- Cậu tú Trần Khương, em ruột cậu Chánh.
- Cậu cửu Đoàn Nhuận, anh con bà cô ruột
của bà thân tôi.
Ba cậu chỉ hơn kém ông thân tôi một vài
tuổi và đều ở Trường Định. Những lúc rảnh rang ba cậu thường đến chuyện tṛ cùng
hai thân tôi. V́ từ nhỏ đến lớn ba cậu lo học để đi thi, sử chỉ đọc Hán, Đường,
chớ không thông sử Việt Nam, nhất là sử Tây Sơn, khi nói chuyện thường bị bà
thân tôi đả kích. Nhưng ba cậu tánh hiền lành lại thương em, nên không bao giờ
giận. ột hôm nhân bàn về nhà Tây Sơn, ông thân tôi nói:
- Sự nghiệp nhà Tây Sơn nay không c̣n ǵ
hết. Vua Quang Trung c̣n để lại được tiếng Anh Hùng Áo Vải. Vua Thái Đức c̣n để
lại được câu nói chí t́nh B́ oa chử nhục, đệ tâm hà nhẫn.
Lúc ấy có đủ ba cậu tôi. Tuy ngồi chung
với nhau một chiếu, song giữa cậu Chánh và cậu Tú có điều xích mích nhau v́ binh
vợ mà đầu mối bất ḥa là do mợ Chánh gây ra. Nhân đó bà thân tôi bèn diễn nôm
lời nói của Vua Thái Đức:
Lỗi lầm anh vẫn là anh Nồi da xáo thịt
sao đành hỡi em.Vừa dịch vừa khóc. Ông thân tôi cùng ba cậu cũng khóc theo. Từ
đó gia đ́nh cậu Chánh và cậu Tú trở lại ḥa thuận như cũ. à câu Nồi da xáo thịt
trở thành câu hát ru con của những bà mẹ hiền trong thôn Trường Định.
*
* *
Lại một hôm, vào khoảng giữa năm 1926, bà
thân tôi đ̣i cắt lưỡi em tôi là Quách Tạo. guyên năm ấy Tạo vừa đậu Primaire,
được bà thân tôi rất chiều. Tạo nằm nơi giường kê gần cửa sổ nhà dưới, hát nghêu
ngao những câu hát trong tuồng Vơ Tánh Tự Thiêu mà nhà trường Quy Nhơn tổ chức
để lấy tiền cứu tế. Tạo hát đến câu: ...Lũ Tây Sơn muông cẩu... th́ th́nh ĺnh
nghe tiếng bà thân tôi gọi một cách giận dữ:
- Hỷ, le cái lưỡi tao coi[104]. Tạo giật
ḿnh quay lại. Bà thân tôi đương ngồi vá áo nơi góc giường, ngừng tay nh́n Tạo
một cách nghiêm nghị. Trước đôi mắt nghiêm lẫn giận của mẹ, Tạo cảm thấy rờn
rợn, nhưng không hiểu duyên do, c̣n đương ngơ ngác, th́ bà xẵng giọng nhắc:
- Le lưỡi ra.
Tạo vội ngồi dậy, lè lưỡi. Bà đưa một tay
chụp lưỡi Tạo, một tay chụp cây kéo làm cách chụp lưỡi để cắt. Tạo hết hồn vội
bước xuống giường. Bà hét:
- Tao cắt lưỡi mầy đi! Ai dạy mầy hát như
vậy? Tạo lúc bấy giờ mới 14 tuổi, sợ quá ̣a lên khóc, rồi thưa:
- Đó là bài hát cải lương, các anh lớn ở
trường hát cứu tế. Bà trừng mắt nói:
- Ai hát mặc nẫu, mầy không được bắt
chước. Tao c̣n nghe câu hát đó, tao cắt lưỡi đi. Không hiểu tại sao hát câu đó
lại làm cho mẹ giận, nhưng không dám hỏi, mà cũng không dám hát nữa dù là hát
một ḿnh. Măi khi lớn lên, biết rơ lịch sử nước nhà, mới hiểu được tấm ḷng tôn
kính tuyệt đối của bà thân tôi cũng như của phụ huynh B́nh Khê đối với Tây Sơn
Tam Kiệt, và mới thấy rơ ḿnh đă vô t́nh và ngu dốt xúc phạm một cách thô bạo
như thế nào!
*
* *
Cậu tú Trần Khương mượn được một quyển sử nói về triều
Nguyễn, đọc xong nói chuyện cùng hai cậu và hai thân tôi. Trong khi nói chuyện,
cậu Tú theo sách gọi Gia Long bằng Đức Thế Tổ và gọi ba Vua Tây Sơn là Ngụy Tây.
Bà thân tôi phản đối:
- Nguyễn Ánh th́ gọi là Nguyễn Ánh, có kính nể lắm th́ gọi là
Gia Long, chớ sao lại gọi Đức Thế Tổ? C̣n NGỤY là cái ǵ? Cậu Tú thất kinh,
đương ngồi trên phản liền nhảy xuống đất chạy bụm miệng bà thân tôi:
- Vách có tai, ở tù mọt gông, cô ơi! Thái độ cậu tôi làm cho
bà thân tôi bật cười. Ông thân tôi cũng cười:
- Nhà tôi tuổi tư mà lại gan hùm, c̣n anh tú tên Khương nên
thích yên ổn. Như thế là vui. Nhân nhà tôi đă hỏi Ngụy là ǵ, th́ chúng ta thử
bàn xem. Ba Vua Tây Sơn có phải là Ngụy chăng.
Cậu cửu Đoàn Nhuận nói:
- Được làm vua thua làm giặc. Giặc là
Ngụy. Nhà Nguyễn được, nhà Tây Sơn thua, th́ nhà Nguyễn gọi nhà Tây Sơn là Ngụy
là phải rồi. Bà thân tôi bẻ:
- Chúng ta có phải nhà Nguyễn đâu mà cũng
gọi nhà Tây Sơn là Ngụy Tây? Cậu chánh Trần Trác nói:
- Th́ ăn cây nào rào cây nấy chứ. Bà thân
tôi đáp:
- Chúng ta có ăn cây nào của nhà Nguyễn
đâu mà lo rào? Cậu Chánh có ư bất b́nh:
- Đất của Vua chùa của làng, cây nào mọc
trên đất này lại không phải là cây nhà Nguyễn . Ông thân tôi giảng ḥa:
- Bàn để cho vỡ lẽ chớ không phải để
tranh hơn thua. Chúng ta hăy dựa vào sách vở của cố nhân để lại mà bàn cho ra
chân ngụy. Cậu tú Khương nói:
- Thầy Thông[105] luận như vậy rất hợp ư
tôi. Xin thầy nói tiếp. Cậu Cửu, cậu Chánh cũng biểu đồng. Ông thân tôi tiếp:
- Các sử gia Tàu cũng như ta chia các nhà
vua ra Chính thống và Ngụy triều. Nhà nào có công đánh giặc dựng nước, hoặc được
chính thức kế truyền, được thần dân đều tùng phục, th́ gọi là Chính thống. C̣n
nhà nào làm tôi cướp ngôi vua, hay xưng đế xưng vương ở nơi núi non, rồikéo quân
đánh chiếm nước..., th́ gọi là Ngụy triều. Nhà Đinh, nhà Hậu Lê đánh giặc dựng
nghiệp, nhà Lư, nhà Trần được truyền ngôi, sử gọi là Chính thống. Họ Hồ họ Mạc
soán đoạt ngôi nhà Trần, nhà Lê th́ gọi là Ngụy triều. C̣n nhà Tây Sơn diệt bọn
tham ô của Trịnh, Nguyễn để cứu dân, đánh đuổi quân Xiêm trong Nam, đánh đuổi
quân Tàu ngoài Bắc, cứu nước ra khỏi nạn xâm lăng, rồi lên làm vua, thống nhất
đất nước, từ Bắc đến Nam đều thần phục. Như thế sao gọi là Ngụy? Đến như Nguyễn
Phúc Ánh v́ quyền lợi riêng, đă rước voi Xiêm, rồi cơng rắn Pháp về dày xéo quê
cha đất tổ. Như thế đối với dân tộc Việt Nam có công hay có tội, mà chúng ta
phải tôn thờ? Ba cậu tôi vốn là người có học thức nên lẽ phải dễ lọt tai thấm
ḷng. Từ ấy đối với nhà Tây Sơn rất mực tôn kính. Ḷng tôn kính lại càng tăng
càng vững sau khi bà thân tôi cho biết thêm rằng họ Trần có nhiều người ra pḥ
nhà Tây Sơn lập được công lớn. Một vị chết chôn tại G̣ Xoài ở đầu thôn Trường
Định. Ngôi mộ bằng vôi to lớn và rất kiên cố. Có bia đá xanh ghi đủ tên họ chức
tước, nhưng khi nhà Tây Sơn bị dứt th́ phá bia cũ thay bia mới, lấy tên bà họ
Mạc để tránh sự trả thù của Gia Long. Mộ ấy hiện c̣n, và Từ đường cao của họ
Trần lo việc giỗ chạp.
*
* *
- Bà thân tôi hết ḷng kính phục Vua
Quang Trung, nhưng có lần nói cùng ông thân tôi và ba cậu:
- Vua Quang Trung có công lớn trong việc
dựng nước, song cũng có phần trách nhiệm trong việc mất nước. Ba cậu tôi, cả ông
thân tôi đều ngạc nhiên, v́ xưa nay chưa nghe ai nói. Bà thân tôi tiếp:
- Nếu Vua Quang Trung đừng nghe lời bà họ
Bùi truất ngôi Thái tử của con trưởng ḍng đích là Nguyễn Quang Thùy đă được Vua
Càn Long phong Thế tử, th́ ngôi cửu ngũ đâu có lọt vào tay Nguyễn Quang Toản con
ḍng kế, mới 13 tuổi, khiến sanh việc lủng củng trong triều, làm cho thế nước
mỗi ngày một yếu. Tiếp đến việc cháu giết bác để cướp đất đai làm cho môi hở
răng lạnh. Ông thân tôi khen là một khám phá mới. Nhưng ba cậu tôi nói:
- Mất nước là cơ trời. Nguyễn Quang Thùy
lên ngôi chưa chắc đă giữ nước khỏi lọt vào tay nhà Nguyễn. Bà thân tôi căi:
- Ư dân là ư trời. Nguyễn Quang Toản quá
trẻ không phân được phải quấy, nghe lời bọn nịnh thần làm mất ḷng dân, nên khi
Phúc Ánh đánh mạnh, phía Tây Sơn không được dân ủng hộ, tức là Trời không
thương. C̣n Nguyễn Quang Thùy khi Vua Quang Trung băng th́ đă 23, 24 tuổi và đă
từng tham dự việc quân việc dân. Lại là người có đức. Bằng cớ:
+ Khi có người cho biết rằng vua cha đă
đưa em ḿnh lên ngôi Thái tử thay ḿnh th́ thản nhiên đáp: Tôi lên ngôi hay em
tôi lên ngôi cũng thế thôi. miễn sao nước thạnh vượng, nhà được vững bền là
được. Bá Di, Thúc Tề ngày xưa cũng không hơn.
+ Khi vua cha thăng hà, pḥ vua em vẫn
hết ḷng hết sức.
Đến lúc sa cơ th́ tuẫn tiết chớ không như
Nguyễn Quang Toản cam chịu nhục dưới tay quân thù. Nếu Vua Quang Trung để cho
Nguyễn Quang Thùy nối ngôi th́ Bùi Đắc Tuyên đâu có cơ hội làm mưa làm gió, đâu
có việc công thần sát hại lẫn nhau, đâu có việc Lê Trung bị giết oan, Lê Chất bỏ
Tây Sơn đem những cơ mật trong thủy quân vào nói hết cho Phúc Ánh biết, đâu có
chuyện bọn tham quan ô lại thừa cơ cấp trên lộn xộn mà ra tay bóc lột nhân
dân...
Cậu Tú và cậu Cửu mất trước ông thân tôi
năm 1923, trước sau mấy tháng. Khi tôi khôn lớn, bà thân tôi thường đem sự tích
nhà Tây Sơn kể cho tôi và em tôi nghe. Và sau khi bà thân tôi qua đời (1928),
gặp tôi cậu Chánh và người em rể của cậu là dượng Bùi Sơn Nhi ở thôn Xuân Ḥa
(B́nh Khê) thường nhắc nhở đến bà và hết lời ca tụng[106]. Những lời b́nh luận
của bà thân tôi về nhà Tây Sơn thường được cậu Trần Trác và dượng Bùi Sơn Nhi
đem ra làm giai thoại.
Mùa hoa sen Ất Sửu (1985)
QUÁCH TẤN
Kỳ Đồng 14-8-84
Mới cách đây 4-5 ngày, tôi nhận được tập
Nhà Tây Sơn, trên 10 bài H.P.N.H, 1 bức thư chung cho tôi và Giản
Chi với một bức thư riêng cho G.C.... Xin thưa anh rơ kẻo anh mong: Tôi ở đây đă
tháng rưỡi, uống thuốc Tây thuốc Bắc mà không thấy khá: Cứ trị được chứng này nó
lại sanh chứng khác, ngủ kém, ngại vận động, cứ suốt ngày nằm dài, phải tạ khách
v́ nói chuyện lâu th́ mệt... Không biết tôi c̣n phải trị bao lâu nữa.
Nhà tôi th́ cũng phải đi Y Dược Học Dân
Tộc để họ trị cho chứng huyết áp cao... Nhà th́ không có ai mà hai vợ chồng đồng
đau, thật lúng túng... Đau th́ đau, tôi cũng ráng đọc cho hết
- nếu không th́ không yên ḷng
- những tập của anh. Về những bài
H.P.N.H. tôi chẳng thêm ư ǵ cả. Về tập Tây Sơn, tôi có đánh dấu bằng viết ch́
những chỗ đánh máy lầm, sót, chép lầm chữ Hán, và những chữ sai chính tả.
Ngoài ra tôi góp ư với anh mấy điểm này:
1. Bài tựa anh vẫn giữ trọn những ư của
anh, nhưng để cậu Giao viết, kư tên th́ hơn.
2. Có nhiều bản đồ vẽ sông mà không đề
tên. Ví dụ huyện Tuy Viễn, sông Côn, mà tôi không kiếm ra được sông Côn.
3. Trước khi Nguyễn Nhạc ra quân có bài
Cáo với quốc dân hoặc bài hịch kể tội chúa Nguyễn không? Bài đó nhờ ông giáo
Hiến làm cho được mà.
4. Cần giải thích một số chữ thổ âm như
Thao Càn chẳng hạn.
5. Hai bài văn tế dài quá rồi, không cần
chép thêm hai bài ngắn nữa.
6. Trang cuối, chê nhà Nguyễn đúng đấy,
nhưng nên nương tay với họ một chút, đừng đạp thêm nữa, v́ ở trên đă đập họ
nhiều quá rồi.
Tập Tây Sơn này viết kỹ lắm, nhất là:
- Nguồn gốc Tây Sơn - Chương 1
- Anh hùng nghĩa sĩ pḥ tá Tây Sơn -
Chương 4
- Cảnh nứt rạn trong nhà Tây Sơn viết rất
rơ
- Chương 10
- Quang Trung đại phá quân Thanh đọc thấy
hồi hộp và khoái
- Chương 13
- Trần Quang Diệu đánh thành B́nh Định -
Chương 20
Ḷng dân đối với nhà Tây Sơn - Chương
cuối Một đặc điểm nữa là có nhiều bản đồ. Người viết có flamme. Cảm tưởng của
tôi là họ Quách ở B́nh Định gần được như họ
Tô ở Tứ Xuyên (Trung Hoa). Họ Tô có 4
người nổi tiếng: Cha, 2 con trai và 1 con gái (Tiểu Muội). Họ Quách cũng có 4
nhà văn, nhà thơ: Anh, ông Tạo, cậu Giao và cháu Mộng Hoa. Một nhà 4 người có
văn tài, hiếm đấy.
Mừng rằng cậu Giao hoàn thành một tác
phẩm có giá trị. Chỉ buồn một nỗi là bao giờ mới in được. c̣n 4-5 tập nữa
chứ?...
NGUYỄN HIẾN LÊ
(Thư gửi Quách Tấn, Quách Giao trích lục)
CẢM TƯỞNG SAU KHI ĐỌC
NHÀ TÂY SƠN
Hơn mười năm nay, từ ngày tuổi lên trên
nhân sinh thất thập, tôi thường buâng khuâng lo nghĩ đến lịch sử nhà Tây Sơn.
Tôi sanh trưởng trên đất Tây Sơn. Từ lúc thiếu niên, tôi đă từng được nghe tiên
nghiêm và các vị phụ lăo có uy danh tỉnh B́nh Định cho nghe, một cách tỷ mỷ sự
tích nhà Tây Sơn, hành trạng các anh hùng nghĩa sĩ của tỉnh nhà ra pḥ tá ba vị
anh hùng họ Nguyễn. Có nhiều sự kiện không thấy các quyển sử hành thế ghi chép,
hoặc có ghi chép mà ghi chép trái ngược. Các cụ thường phàn nàn về việc thiếu
sót và sai lạc này, song không đủ điều kiện để bổ khuyết, đính chính bằng bút
mực. Tôi cũng thế. Người trước đă qua, lớp người trên 70 tuổi cũng lần lượt ra
đi kẻ sau người trước. Một khi đă ra đi hết, th́ những điều được cha ông truyền
lại cũng sẽ tiêu tan lần lần. Lớp thanh niên hậu học, muốn t́m, t́m đâu ra? V́
vậy mà tôi đâm lo ngại, lắm đêm không ngủ được.
May sao cháu tôi Quách Giao, đă đỡ được
gánh nặng cho ḷng tôi. Đọc đi đọc lại tập nhà Tây Sơn của cháu, tôi hết sức vui
mừng! Những sự kiện chính xác có sẵn trong các lịch sử thông dụng xưa nay, đă
được cháu Giao thuật lại minh bạch. Những câu chuyện truyền khẩu, những đức tính
tài năng, hành trạng của các vị anh hùng nghĩa sĩ pḥ tá nhà Tây Sơn đều được
ghi chép kỹ lưỡng. Phối kiểm với những điều tôi đă được nghe, tôi nhận thấy
không có ǵ để thêm hay bớt, hay sửa chữa. Để xác minh một lần nữa, tôi đă đi
đến các huyện trong tỉnh, nhưng không t́m thêm được ǵ khác nữa, chỉ biết được
rằng một số nhân vật đời Tây Sơn vẫn c̣n hậu duệ:
- Họ Vơ ở Phú Phong, B́nh Khê, tức xă
B́nh Phú huyện Tây Sơn ngày nay, c̣n Vơ Cán, Vơ Thừa Khuông, Vơ Thừa Ân ở Phú
Mỹ.
- Họ Bùi ở Xuân Ḥa (B́nh Khê, Tây Sơn)
c̣n Bùi Gia Tưởng, Bùi Thúc Đ́nh.
- Họ Đặng ở Dơng Ḥa (B́nh Thành, Tây
Sơn) c̣n Đặng Phu, Đặng Mân.
- Họ Đinh ở B́nh Nghi (Tây Sơn) c̣n Đinh
Hiên.
- Họ Lê ở Kiên Dơng (B́nh Thành, Tây Sơn)
trước kia có người cháu 3 đời của tướng Lê Hưng, tục gọi là Ông Dẻo. Ông Dẻo vơ
giỏi, sức mạnh phi thường. Xuống thành B́nh Định thi vơ, 2 tay xách 2 quả tạ, đi
quanh thành 3 ṿng, rồi ném hai quả tạ tới ngoài mức định đến hàng trăm thước.
Nhưng thi mới nửa chừng cáo bệnh bỏ cuộc. Đến đời ông Dẻo th́ họ Lê đă dời nhà
xuống Kiên Ngăi cách Kiên Dơng 1 thôn, thôn Kiên Luông. Nhà nghèo, ông Dẻo làm
nghề đốn củi, chẻ hom, đương thúng rổ mướn cho các nhà giàu có ở các làng lân
cận. Những khi vót nan chẻ hom, ông Dẻo cặp nách một tảng đá xanh vừa dài vừa
rộng, đặt dưới bóng cây để ngồi làm việc và để nằm nghỉ ngơi. Cả đời không trọng
vọng ai mà cũng không xem thường ai. Với ai cũng nói cười vui vẻ. Ông có người
cháu nội tên Tấn, không biết vơ nhưng sức khỏe không kém ông. Ông Tấn rất ghét
trộm. Hễ nghe ở đâu la ăn trộm th́ ông liền xách gậy chạy đến tiếp ứng. Kẻ trộm
rất căm. Một đêm tối trời, nghe làng bên cạnh hô hoán, ông Tấn vội chạy tới th́
bị mươi người vây đánh chí tử. Từ ấy mang bệnh thổ huyết mà chết. Nếu ông c̣n
sống đến nay th́ tuổi chừng trên trăm. Hiện nay không c̣n con cháu. Đó là những
nhân vật ở B́nh Khê.
C̣n các vị ở các huyện khác như:
- Ngô Văn Sở ở B́nh Thạnh, huyện Tuy
Phước, hiện c̣n Ngô Văn Liêm.
- Đặng Văn Long ở Cây Da (Tuy Phước) c̣n
Đặng Hiếu Khẩn, Đặng Hiếu Trưng.
- Nguyễn Văn Lộc ở Kỳ Sơn không biết có
phải là tiền hiền của họ Nguyễn ở Phụng Sơn chăng, v́ chưa được xem gia phả.
- Trần Quang Diệu ở Hoài Ân hiện c̣n phần
mộ của các bậc tiền bối, nhưng không c̣n con cháu, hay là c̣n mà con cháu không
biết đến ông tổ cao đời.
- La Xuân Kiều ở Phù Cát chỉ c̣n để lại
bài thơ Vịnh Ḥn Trâu Nằm ở ngoài cửa Phù Ly.
Các nhân vật khác ở trong tỉnh B́nh Định
và ở các tỉnh bạn, tôi không t́m được, không biết đâu t́m ra con cháu.
Con cháu của các anh hùng hào kiệt nhà
Tây Sơn hiện c̣n và tôi được biết, không có ǵ đặc biệt đáng ghi.
V́ nạn trả thù cho chín đời của Gia Long
mà những ngoại truyện, dă sử về nhà Tây Sơn, những gia phả của các họ có liên
quan đến nhà Tây Sơn đều bị tiêu hủy. Những mồ mả thoát khỏi họa quật phá hầu
hết đă thành mả hoang, v́ con cháu hoặc bỏ làng đi lánh nạn phương xa, hoặc sợ
liên lụy không dám nh́n nhận, lâu ngày trở thành mồ vô chủ, không c̣n biết là
của ai.
Do đó muốn t́m bằng chứng cụ thể cho lời xưa c̣n truyền lại,
thật là thiên nan vạn nan! Những người bóng xế ngàn dâu chúng tôi, nghe truyền
sao, truyền lại vậy. Cháu Quách Giao đă ghi chép trung thực mọi chi tiết cần
thiết. Cháu lại ra công nghiên cứu thêm những tài liệu đă thu thập được để vừa
chứng minh vừa phong phú cho những ǵ cháu đă nghe truyền lại, kể thật là công
phu. Tập văn này biết đâu lại chẳng giúp cho các nhà sử học chuyên môn, khám phá
thêm những điều mới mẻ, chính xác, để bổ sung, hiệu đính cho những quyển sử đă
lưu hành về nhà Tây Sơn. Viết tại thôn Phú Hiệp, xă B́nh Phú, huyện Tây Sơn Mùa
thu năm Giáp Tư (tháng 8 năm 1984)
NGUYỄN ĐỒNG
(Quách Giao sao lục)
Khánh Hội, ngày 14-9-1984
Kính gởi anh Quách Trường Xuyên, Thư
23-8-84 (mang tay) của Anh, tôi đă nhận được, với đầu đủ những chương bổ sung
H.P.N.H (II). Xin báo tin để Anh mừng, tôi đọc hôm đực, hôm cái, nhưng cũng đă
xong tất cả những ǵ Anh gởi cho tôi, qua Lộc Đ́nh lần trước, và cụ Đồng hôm
qua... Lộc Đ́nh đọc Nhà Tây Sơn của Q.G. rất kỹ, không sót chữ nào, những lỗi
chính tả đều được đánh dấu ở ngoài lề hết. Duy phần chữ Hán th́ tôi phải sửa
thêm. Có bài thơ viết sai cả mười mấy chữ, - những chữ tôi c̣n ngờ chưa kể, nay
mai tôi sẽ relever những chữ lầm ấy (Việt và Hán) thành một bản gởi ra Anh. Công
việc này mất vài ngày, chứ không hơn, nhưng xin cho đợi hứng.
Nhà Tây Sơn của Quách Giao có giá trị
lớn. Nhiều chi tiết mới về ḍng dơi anh em Vua Quang Trung. Các tướng tá giúp vị
anh hùng này cũng được truyền thần một cách hết sức linh động. Nguyên nhân bất
ḥa giữa Vua Thái Đức và Bắc B́nh Vương xem ra hữu lư hơn nguyên nhân đă được
ghi trong chính sử. Điều đáng chú ư nhất là ngọn bút của nhà chép sử trẻ này dạt
dào nhiệt t́nh, đă gây được cảm xúc mạnh nơi người đọc, làm cho người đọc yêu
mặn nồng hơn mà ghét cũng ghét cay ghét đắng hơn: Yêu những khí phách hào hùng,
những tấm ḷng thẳng ngay, chung thủy..., ghét những thói gian ngoan, hèn nhát,
những hành động tàn bạo, khát máu, độc ác hơn cả giống sài lang. Tác giả thuật
sự cũng rất giỏi, khiến người đọc có lúc hồi hộp như đọc La Quán Trung hay Kim
Dung. Ngần ấy thiết tưởng đủ rồi, chả cần cầu viện đến văn phong tiểu thuyết
(bắt gặp trong một vài đoạn, tỉ như Quang cảnh thành Quy Nhơn lúc bấy giờ vừa bi
vừa hùng - Đó là ngày 24 tháng 5 năm Tân Dậu (1801)... Bóng chiều
tràn ngập núi sông...) vân vân...
Sau chuyện Sử, bây giờ xin trở lại chuyện
Thơ.
Đọc những công tŕnh biên khảo về Thơ của
Anh, thứ nhất là Thơ Đường và Hứng Phấn Nâng Hương (I và II), tôi thật thán phục
anh về công phu thi học và về thái độ cẩn nghiêm của Anh trong việc áp dụng Niêm
luật thơ Đường. Đến khi đọc chương 41/A, tôi cũng thán phục ngọn bút phê b́nh
thơ Đường rất tinh tế của anh Quách Trường Sa. Tôi e rằng người mới học Thơ, có
thể đọc các anh rồi, đâm hoảng, không dám dấn thân nữa...
GIẢN CHI
Quách Giao trích sao.
Hà Nôi, 23-8-1984 Kính gởi anh chị, Bạn
của cháu Ngọc đă mang đến tập Nhà Tây Sơn của Giao viết và các bài viết lại Hứng
Phấn Nâng Hương, đúng như trong thư anh ghi rơ. Tôi đă đóng những trang mới ấy
thay vào các trang cũ. Những bài mới, những trang mới viết lại, rơ ràng hơn hẳn
và có giá trị tư liệu cũng như văn học cao.
Tập Nhà Tây Sơn viết rất hấp dẫn. Tôi mới
đọc qua một lần, thấy có một số chỗ cần trao đổi thêm. Có nhiều điểm rất cụ thể,
nhận xét rất chính xác, như vấn đề bất ḥa giữa N. Nhạc, N. Huệ, nguyên nhân...,
có những việc rất lư thú, rất đau xót, nhất là cuộc đời Diệu, Xuân, Dũng,
Long... v.v...
Tôi chưa có thể viết lời góp ư ngay, mà
cần phải đọc lại bằng lư trí (v́ nay mới đọc bằng t́nh cảm) nhưng có hai vấn đề
cần gợi ư trước:
1.Đúng như anh nói trong bài giới thiệu:
Tập này không thể gọi là một quyền lịch sử v́ tài liệu một số lớn chưa được phối
kiểm một cách chặt chẽ. Đó là khoa học. Tuy nhiên nó lại bao gồm rất nhiều tư
liệu chính xác mà chính sử không biết hoặc không nêu, hoặc xuyên tạc, hoặc nhầm
lẫn. Nó chính xác hơn v́ nó được bảo tàng trong kư ức của nhân dân địa phương,
nó c̣n dấu vết tại địa phương. V́ vậy tôi đề nghị anh nên nói rơ hơn trong Tựa,
đính chính sai lầm của sách cũ, cũng như các suy đoán theo định kiến của các nhà
sử mới.
2. Nói về Nhà Tây Sơn mà rất ít nói những
t́nh cảm Tây Sơn để lại, trong nhân dân địa phương cho đến nay, là một điều
thiếu sót. H́nh như không phải chỉ Kiên Mỹ thờ ba Vua mà ngay cả ở Vân Tường
cũng có việc làm lễ hàng năm.
Cần hỏi lại anh Đồng xem có biết được bài
văn tế mà lư trưởng Kiên Mỹ, đời này sang đời khác, truyền khẩu bí mật cho nhau
để đọc khi tế ba Vua. Bài văn tế ấy cho đến đời Xă Suyền chết 1947 mang theo
xuống tŕnh Quang Trung. Được bài văn ấy là một cống hiến lớn cho lịch sử.
Việc 2 cây Ké, Cầy treo cờ làm lễ xuất
quân ở chân đèo An Khê được nhân dân ǵn giữ làm vật lưu niệm, măi đến thời Mỹ
mới bị ngụy chặt phá..., cũng đẹp và có ích. Văn của Giao viết giản dị mà hấp
dẫn, rành rọt. Có một số địa danh, sự việc cần được bàn kỹ lại.
Lư Tài, Tập Đ́nh là hai tên tướng giặc
Tàu Ô về giúp Tây Sơn, có đóng quân tại Phú Yên, nơi đến nay vẫn c̣n dấu: Núi
Trại Khách ở Đồng Xuân. Ở đó cũng lưu lại một câu hát đưa em:
- Gió đưa ông đội về Tàu Bà đội ở lại
xuống bàu bắt cua Bắt cua làm mắm cho chua Gởi về ông đội khỏi mua tốn tiền. Đó
là sau khi hai tướng tàu bỏ trốn về Hải Nam, vợ me Tàu bỏ lại bị nhân dân chế
giễu...
QUÁCH TẠO
( Quách Giao trích sao )
|